Friday, July 19, 2013

XẢ STREET CUỐI TUẦN ( PHẦN 1)

 Cậu bé đến từ xứ Phong bì
- Do hôm nay là tết thiếu nhi nên thánh Pierre quyết định chỉ cấp visa vào Thiên đàng cho đối tượng trẻ em.
Tuy nhiên, theo thủ tục Ngài cũng phải tiến hành phỏng vấn qua loa. Thấy mấy đứa nhỏ tóc vàng da trắng mắt còn hoen lệ, Thánh liền hỏi han:
– Các con đến từ Phần Lan, từ Pháp, từ Canada… hả? Thôi mà, đừng khóc nữa, qua cánh cổng này là người bệnh lại lành, người liệt lại đi được, người câm có thể nói… mọi khổ đau sẽ không còn. Welcome!
Trái với vẻ ngần ngại của trẻ Âu Mỹ, một đứa mắt hí tóc đen chạy tới hổn hển nói với Thánh:
– Thánh ơi, mở cửa cho con vào lẹ!
– Từ từ, làm thủ tục đã chứ…
– Thánh mà chậm chạp là người ta kéo con lại đó!
– Ai mà ác vậy con?
– Thánh chưa biết sao, ở chỗ con làm trẻ nít khổ lắm: có đứa vừa lọt lòng đã bị liệng vào hố xí, có đứa lỡ tay mạo phạm xe quan lớn là bị còng tay diễu phố… Con đến từ…
– Thôi, ta biết rồi. Vào đi. Hảo lớ!

Nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ, Thánh định đóng cửa thì một cậu bé gầy nhẳng, đen đúa xuất hiện.
– Uả, sao trễ vậy con?
– Thánh ơi, con thiếu ăn thiếu sữa nên đi không nổi, lết từ sáng sớm mà giờ mới tới.
– Vậy con đến từ đâu? Con mấy tuổi? Vì sao phải lên đây?...
Thay vì trả lời, thằng bé chìa ra chiếc phong bì làm Thánh Pierre ngẩn người:
– Có gì con cứ nói, viết thư làm gì?
– Thánh ơi, trong này đâu phải là thư!
– Trong phong bì mà không phải thư thì là thứ chi?
Đến lượt thằng bé ngẩn người: “Lạ nhỉ? Sao kỳ vậy?” làm Thánh Pierre sốt ruột:
– Lạ gì hở con?
– Ở chỗ con, người ta luôn dặn nhau: “Tới đâu mà bị hạch hỏi, cứ đưa phong bì là qua tuốt!”

---Sưu tầm---
Ráng mà tin
- Tuần trước, Tèo vừa vào lớp đã tuyên bố giã từ xóm nhà lá để chuyển sang chơi với xóm nhà lầu. Khi được hỏi bộ ba mẹ trúng số hay sao mà “lên đời” nhanh thế, Tèo dõng dạc giải thích: “Có quan chức nói suy thoái kinh tế không ảnh hưởng nhiều đến người nghèo, mà đời sống gia đình tao mấy năm nay ngày càng tệ, suy ra nhà tao không phải là… nhà nghèo!”

Tuần này, ba Tèo vừa từ nhà máy về thì khoe với má Tèo:
- Bà ơi, công ty tôi làm phá sản rồi!
Má Tèo biến sắc:
- Chết cha, thế sao ông tỉnh bơ vậy?
Ba Tèo trấn an:
- Bà đừng có lo, bộ trưởng vừa cho biết dù doanh nghiệp phá sản vẫn ít ảnh hưởng đến thất nghiệp, nên bà cứ yên chí là công ty có đóng cửa đi nữa thì cũng chưa chắc tôi mất việc!
Má Tèo than trời rồi gật gù:
- Thôi được. Hai năm nay cha con ông chắc quên mất phở là món gì rồi, thôi rửa tay rồi ngồi vào bàn tôi dọn phở cho ăn!
Sau một hồi để cha con Tèo nôn nóng ngồi đợi, má Tèo bưng ra một nồi rau muống luộc:
- Đây, phở đây, hai cha con ăn cho hết nhé!
Cha con Tèo tròn mắt:
- Bà nói gì lạ vậy, đây là rau muống luộc chứ phở cái khỉ gì?
Mà Tèo thủng thẳng đáp trả:
- Người ta nói tréo ngoe vậy mà cha con ông tin được, còn tôi bảo rau muống là phở thì hai cha con không chịu tin là sao? Hử?
---Sưu tầm---
Ai xơi ai?
- Nhờ cái tin Liên hiệp quốc khuyến khích các nước nghèo ăn côn trùng mà cuộc nhậu tại gia của ba Tèo với các chiến hữu trưa nay rôm rả khác thường.

- Các lãnh đạo thú nhận kinh tế bi đát, gay go lắm rồi, nên dân nhậu chúng ta phải nhiệt liệt ủng hộ lời kêu gọi của Liên hiệp quốc: đừng lai rai với chân gà, cút lộn nữa mà hãy tìm sâu bọ để chén!
- Tưởng gì, thế thì tao đi trước Liên hiệp quốc từ khuya rồi: cào cào, châu chấu, dế cơm, ve sầu… hình như thứ gì sáu chân tao cũng từng ăn!
- Xạo! Vì chắc chắn mày chưa ăn nhền nhện!
- Ờ… con đó thì chưa. Hay thế này, tụi mình thi nhau kể xem đứa nào ăn được nhiều sâu bọ nhất thì lên danh sách gửi cho Liên hiệp quốc lãnh giấy khen?
- Hay quá, dô đi rồi tiến hành bình bầu! Dô!

Khi ba Tèo sắp giành được số phiếu cao nhất thì vừa lúc Tèo đi học về, xía vào nhận xét:
- Sao mà ngược đời thế này! Sâu nó sắp xơi tái hết mấy chú mấy bác thì có!
Ba Tèo đập ly quát:
- Thằng này láo! Phát biểu linh tinh!
Tèo cãi:
- Con nói theo ba mà?
- Tao nói thế bao giờ?
Tèo tức tưởi:
- Hu hu… Ba nhớ đi… Sáng nay ba vừa đọc báo xong là ngửa mặt than…
- Có bao giờ đọc báo xong mà tao không than đâu! Thế sáng nay tao than gì?
- Ba than sau khi đọc xong cái tin về chỉ số Papi là: “Trời ơi, sâu nhiều thế này thì ăn hết của dân còn gì!”
---Sưu tầm---
Tầm nhìn chiến lược
Trước một điểm thi đại học y, hai phụ huynh nói chuyện với nhau trong lúc chờ con:
– Chào ông anh. Tụi mình vất vả quá hén, chỉ mong chiều nay trời đừng mưa…
– Ừ, vất vả thật nhưng cứ nghĩ tới ngày con thành bác sĩ chuyên khoa tiêu hoá là tôi sướng tê người!
– Mộng nhà có con bác sĩ thì tui cũng như anh, có điều cớ sao anh lại muốn nó phải thành bác sĩ tiêu hoá mà không là chuyên khoa khác?
– Thế anh không thấy dân mình lâu nay phải ăn toàn đồ độc hại à? Ăn uống kiểu đó vài năm nữa bảo đảm trước phòng mạch con tui là hàng hàng lớp lớp người xếp hàng chờ nó khám bộ lòng!
– Ông anh tính sai rồi. Khách của con anh chỉ có dân nghèo, vì họ đâu có được chọn lựa ăn thứ gì, còn con tui sẽ học một khoa mà thân chủ của nó toàn người quan trọng: đó là khoa mắt!
– Ủa, tại sao khách khám mắt toàn người vai vế?
– Anh không nhận ra là mấy năm nay mắt của những người có vị thế ngày càng kém, vì vậy nhiều cái to chà bá mà họ không thấy được à?
– Như là những cái gì?
– Nhiều lắm: nạn mãi lộ, tệ mại dâm, tình trạng chạy chức chạy quyền, rồi bạo hành gia đình, hay xây nhà không phép… toàn là những chuyện bự chần dần nhưng hỏi người có trách nhiệm thì chẳng ai thấy cả, không phải tại mắt họ ngày càng kém là gì?
– Hay quá! Thế thì con tui cũng phải học khoa mắt, để sau này cùng hốt bạc với con anh!
---Sưu tầm---

0 nhận xét:

Post a Comment